Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010

Mình ghét chính mình

Mọi người đều nói trời mưa thật là buồn, còn với mình buồn hay vui chủ yếu phụ thuộc vào tâm trạng. Có những hôm rất đẹp trời, đi giữa đường phố đông vui, vẫn cảm thấy lạc lõng. Còn đôi khi trời mưa gió nhưng vẫn thấy vui vui, nhất là những buổi tối khi nghe tiếng mưa rơi, thấy giấc ngủ thật bình yên, còn hôm nay thì" Ôi mưa buồn thật", chán mọi thứ và không thể nào hét nổi câu "try to best" nữa rồi. Ngày hôm nay chỉ xác định được một câu " mình bỏ cuộc". Vì sao mình thất bại, chợt vu vơ nhớ đến một câu chuyện( nhớ cũng không rõ nữa) nhưng đại loại là,cậu bé trong câu chuyện có thể làm được một việc nhưng theo lời của bà tiên trên đường đi cậu sẽ gặp vô vàn khó khăn, thử thách và dù có chuyện gì trên đường đi nhất định cũng không được quay đầu lại, bằng lòng quyết tâm cuối cùng cậu bé đã vượt qua được. Còn nếu mình là nhân vật trong câu chuyện đó thì sao nhỉ? Khi bà tiên hỏi, trên đường đi sẽ khó khăn lắm đấy, con có làm được không? Mình sẽ trả lời " Dạ con biết, nhưng con sẽ thử", và thế là trên đường đi dù chỉ một tiếng gió rít thôi cũng làm mình sợ rồi, mỗi khi nản lòng lại tự hỏi liệu có nên đi tiếp con đường này không hay chọn một con đường khác dễ đi hơn.Vì mình biết còn những lựa chọn khác nên vẫn luôn quay đầu lại, và giờ thì chắc là sắp quay về vạch xuất phát rồi. Mình thấy ghét chính mình, có khi còn nói với đứa bạn, " mi đánh cho t một trận đi", ôi may mà nó chưa lần nào thực hiện không thì đáng bị ăn đòn không biết bao nhiêu lần. Không hiểu nổi, tại sao một đứa như mình lại muốn vùng vẫy và sống tự lập nhỉ.